Blog chia sẻ kinh nghiệm nấu ăn ngon

"Thầy ơi! Em vẫn nợ thầy một lời cảm ơn..."




(nhung cau chuc ngay 20/11)-Có những buổi đến trường trễ giờ, người và xe toàn bùn đất, áo ấm cũng lấm lem, ướt sũng vì mưa. Lũ học trò lại phải ra mương sau trường gột quần áo và mang cả xe đạp ra rửa, cạo đất bùn dính ở bánh xe. Cứ một bạn giữ xe, một bạn té nước rồi hì hục cạo đất bùn. Đứa nào cũng tím cả môi vì giá rét mà vẫn cười nói tíu tít.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp lại thầy. Cuộc sống vốn nhiều đổi thay và luôn vận động, vì thế mà con người ta thường quá bận rộn để rồi dần lãng quên đi những giá trị thiết thực xung quanh mình. Thầy dạy tôi trong khoảng thời gian không dài, nhưng lại cho tôi nghị lực để vượt qua thử thách của cuộc đời.

>> Xem thêm : những lời chúc sinh nhật
>> Cập nhật : loi chuc giang sinh hay nhat

Năm ấy, tôi học lớp 6 niên khóa 1992 - 1993. Sau kì thi HSG, tôi được chọn ra học lớp Năng Khiếu Văn của huyện. Tôi cùng các bạn ở khắp huyện được chọn đã vui mừng và vinh dự tựu trường.

Trường Năng Khiếu của huyện cách nhà 10km, đường đi lại chủ yếu là đường đất, vì thế việc đi lại rất vất vả. Những ngày nắng thì đỡ, những ngày mưa phùn, gió bấc thì... thật cực nhọc. Bánh chiếc xe đạp dính đầy đất bùn, còng lưng mà đạp nó cũng chẳng chịu đi. Lại gió rét thổi muốn bay cả người lẫn xe. Vậy nhưng tôi cùng các bạn vẫn cố gắng đều đặn tới trường. Được học với các thầy cô trường Năng Khiếu là một niềm ao ước của bất cứ học sinh nào ở địa phương.

Có những buổi đến trường trễ giờ, người và xe toàn bùn đất, áo ấm cũng lấm lem, ướt sũng vì mưa. Lũ học trò lại phải ra mương sau trường gột quần áo và mang cả xe đạp ra rửa, cạo đất bùn dính ở bánh xe. Cứ một bạn giữ xe, một bạn té nước rồi hì hục cạo đất bùn. Đứa nào cũng tím cả môi vì giá rét mà vẫn cười nói tíu tít.

Ngày thi Tỉnh thường vào tháng 3, sau nghỉ Tết khoảng 1 tháng. Các thầy cô và học trò dốc sức chạy nước rút sau dịp Tết Nguyên Đán. Mùa đông năm đó, tôi lại hay bị ốm, hầu như tuần nào cũng viêm họng, ho, sốt. Kì thi sắp đến, bài ôn nhiều lên, độ khó tăng lên mà sức khỏe tôi lại yếu đi. Vì vậy, tôi phải trọ học gần trường để đi lại đỡ vất vả.

Hôm ấy là thứ 7 cuối tuần, vì còn sốt viêm Amidan nên tôi không đủ sức đạp xe về nhà. Mà trong lòng tôi nhớ mẹ, nhớ nhà cồn cào. Tôi đã ốm và phải nghỉ học mấy ngày rồi, nhưng mẹ không biết, vì ngày ấy đâu có điện thoại đâu. Trời chiều, tôi càng nhớ nhà, nhớ mẹ.

Ngồi ra cửa nhà trọ, ngóng ra đường mong tìm thấy bóng người thân. Đường vắng, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe đạp đi qua, mà không thấy ai quen cả. Tôi ngồi, nước mắt chảy dài trên má. Ước gì mẹ ở đây, ước gì mình được ở nhà với mẹ! Và suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi, một đứa trẻ 12 tuổi trọ học xa gia đình đang bị ốm là: Bỏ học trường huyện, về với mẹ, học ở trường xã cho đỡ khổ.

Tôi nung nấu ý định bỏ học và quyết định đi bộ về nhà, dọc đường gặp ai quen thì xin đi nhờ xe. Thế là tôi chuẩn bị sẵn quần áo, sách vở, ra ngồi chờ ở cửa. Mệt vì sốt cao nên tôi đã không thể đi bộ về với quãng đường 10km, vì vậy tôi lại phải ngồi ngóng trông, tìm bóng người quen.


Chưa bao giờ tôi quên người thầy tiếp sức mạnh và cho tôi nghị lực vượt qua không chỉ một thử thách trong cuộc đời. Ảnh minh họa.
Rồi bất chợt có bóng thầy đang đạp xe tới gần. Tôi vui mừng nhưng rồi lại e ngại, không dám vẫy gọi thầy xin quá giang (ngày xưa là thế, học trò rất nể sợ và e ngại thầy cô). Tôi vội quay lại phía cửa nhà trọ vì sợ thầy nhận ra. Nhưng thầy đã nhận ra tôi, đứa học trò nhỏ chỉ học thầy có một thời gian không dài. Thầy gọi tôi và xuống xe hỏi: "Em trọ học ở đây à? Cuối tuần có về nhà không, thầy đi họp giờ mới về".

Tôi chào thầy và nói: "Em cũng đang định về nhà thầy ạ!"

Chợt thầy nhận ra điều khác lạ ở tôi, thầy nói: "Em ốm à? Em bị sốt phải ko?" Thế là tôi nghẹn lại, không nói được gì thêm. Thầy hiểu ngay tôi đang bị bệnh và muốn về nhà. Thầy nói: "Mang đồ ra đây rồi thầy chở em về nhà". Tôi mừng rỡ như gặp được cứu tinh. Vội vàng mang theo "hành lý" chạy ra xe thầy. Thực ra hành lý chỉ có vài bộ quần áo và cái cặp sách cũ. Tôi ngồi lên chiếc xe đạp cũ của thầy và hai thầy trò lên đường "về quê".

Lòng tôi khấp khởi mừng thầm và nghĩ: “Lần này về với mẹ, mình sẽ học luôn ở trường xã, không đi trọ học ngoài huyện nữa, chắc chắn sẽ như vậy”. Thầy trò vừa đi vừa nói chuyện. Thực ra là toàn thầy hỏi thăm tình hình học tập của tôi ở ngoài trường huyện.

Thầy dạy tôi môn Toán đầu năm lớp 6, rồi tôi đỗ ra trường huyện, tôi nghĩ thầy không nhớ tôi hoặc không quan tâm đến tôi. Vì tôi ở đội tuyển Văn mà. Nhưng không, thầy hỏi tôi rất nhiều và kể cho tôi nghe tình hình các bạn ở lớp từ ngày tôi đi.


Tôi thấy xúc động vì thầy quan tâm đến học sinh quá. Con đường dài 10km, toàn ổ gà, ổ voi lại lầy lội, làm thầy phải đi chậm và lái xe rất khó khăn. Tôi sợ thầy chở nặng nên đến đoạn đường xấu tôi xuống xe. Thầy lại sợ tôi mệt nên một mực nói: "Em cứ ngồi im trên xe để thầy dong xe". Tôi cảm nhận được sự ấm áp và tình thương thầy dành cho tôi.

Thầy lại hỏi về tình hình sức khỏe của tôi: "Em có hay ốm như thế này không?" Tôi kể về mình cho thầy như con kể chuyện với cha: "Em hay ốm lắm thầy ơi, cứ bị viêm Amidan suốt ạ. Tháng nào em cũng bị ho sốt một hai lần và phải nghỉ học nữa". Thầy ái ngại và khuyên tôi phải giữ gìn sức khỏe để học, phải có sức khỏe mới học tốt được: "Học trường Năng Khiếu vất vả lắm, em phải biết lo sức khỏe". Tôi ngồi sau nghe mà rưng rưng: "Thầy ơi! Em sẽ về trường mình học với thầy và các bạn. Em không ra trường Năng khiếu học nữa đâu ạ!"

Thầy im lặng, tôi cũng lo lắng lặng im. Một tiếng thở cũng nghe rõ, không khí chùng lại. Tôi hồi hộp... chờ phản ứng của thầy. Thầy lên tiếng: "Em nói lý do cho thầy nghe, em không theo kịp các bạn ở đây hay vì lý do gì khác?"

Tôi đưa lý do mà tôi cho là rất chính đáng: “Em cứ bị bệnh suốt nên không theo học được ạ”.

Thầy nói: "Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Đâu phải ai cũng được chọn ra trường Năng Khiếu học. Con thầy và các bạn khác mơ ước cũng chưa được đấy. Sao em lại muốn bỏ. Chỉ vì sức khỏe thôi ư?"

Tôi vẫn một mực đinh ninh: “Vâng, em về để có mẹ chăm sóc, chỉ có mẹ mới chữa khỏi bệnh cho em nhanh nhất ạ”. Thầy sợ tôi bỏ học, thầy tiếc như sợ mất điều gì quý giá. Thầy nói: “Thầy tưởng em ko theo kịp chương trình của trường chuyên lớp chọn, chứ sức khỏe thì mình có thể khắc phục được. Em nghe thầy, về nhà chữa khỏi bệnh em lại đi học tiếp nhé! Phải mạnh mẽ lên, em ạ! Mình đại diện cho trường ra huyện mà lại bỏ cuộc thì..."

Tôi im lặng, tôi không muốn hiểu điều đó mà chỉ muốn về nhà với mẹ. Tôi cứ lặng im như thế như để phản đối ý kiến của thầy. Thầy lại nói tiếp: “Em hay bị viêm Amidan, em chịu khó phòng bệnh, cứ ngậm nước muối pha loãng thường xuyên buổi sáng và tối. Em chịu khó và kiên trì nhé, nếu thấy khó chịu ở cổ họng là phải ngậm nước muối ngay. Nếu không thấy giảm thì em đi khám và uống thuốc kịp thời, đừng để phát sốt sẽ lâu khỏi và mất sức. Em có nghe thầy nói không?"

Tôi vẫn im lặng, cố tình không muốn bị thuyết phục. Thầy nói thêm: “Em đại diện cho trường mình mà bỏ cuộc chỉ vì sức khỏe thì không đáng, em học được thì phải cố gắng tiếp tục để mang vinh dự về cho trường mình chứ!”

Rồi thầy đưa tôi về tận nhà, tôi ào vào nhà tìm mẹ rồi leo lên giường... làm nũng. Mẹ ra chào và cảm ơn thầy, rồi thầy nói chuyện gì đó với mẹ. Tôi không quan tâm, tôi chui vào chăn ấm, nằm chờ mẹ chăm sóc.



Trường THCS Mỹ Hương, Lương Tài, Bắc Ninh. Ảnh: NVCC.
Nhờ mẹ mà tôi mau khỏi bệnh, rồi tôi cũng nói ý định bỏ học trường huyện về trường xã. Mẹ bảo: "Tùy con, nếu con muốn về cũng được, nhưng mẹ chỉ muốn nói với con câu này:” Thua thầy một vạn không bằng kém bạn một li”. Con học giỏi văn thì con hiểu được ý nghĩa của câu nói đó hơn mẹ. Con cứ suy nghĩ kĩ."

Tôi đã khỏe nên không ngại con đường xa lắc tới trường huyện nữa. Tôi nhớ lại những điều thầy nói và nghĩ: Thầy và các thầy cô ở trường luôn dõi theo mình, vậy mình không thể bỏ cuộc mà về được. Về bây giờ sẽ không biết nói sao với thầy cô và các bạn. Và tôi quyết định trở lại trường huyện học.

Tôi nghe lời thầy thường xuyên ngậm nước muối pha loãng, giữ ấm cổ trong những ngày giá rét. Và tôi đã làm được, tôi ít bị bệnh hơn hẳn. Có sức khỏe là có tất cả, tôi theo học ở trường chuyên cho tới tận năm cuối cấp.

Tôi cũng giành được khá nhiều giải HSG Tỉnh cả môn Văn và các môn khác nữa. Tôi quen với việc tự lập khi trọ học xa nhà, tôi cũng quen thầy cô, bạn bè mới nên ít có dịp gặp lại thầy. Rồi việc học, thi, ra trường, đi làm... thời gian cuốn tôi xa ngôi trường xưa, xa thầy! Nhưng chưa bao giờ tôi quên người tiếp sức mạnh và cho tôi nghị lực vượt qua không chỉ một thử thách trong cuộc đời.

Hè vừa rồi tôi về thăm quê, tìm đến ngôi trường xưa nhưng không gặp được thầy. Thầy bận đi công việc ở đâu đó mà không biết hôm nào mới về. Tôi chỉ hỏi thăm được một chút về thầy: thầy chuẩn bị được nghỉ hưu. Ôi, mới đó mà giờ đã bao nhiêu năm qua, thầy chắc đã già rồi. Tôi vẫn còn chưa nhìn thấy thầy, trong tâm trí tôi vẫn là người thầy năm xưa, dáng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn và tâm huyết với nghề. Tôi muốn gặp để nói với thầy rằng: "Thầy ơi! Em vẫn nợ thầy một lời cảm ơn ạ!"

(Tâm sự của cô giáo Đặng Thị Chung, trường tiểu học Bình Hòa, thị xã Thuận An, tỉnh Bình Dương, gửi tới thầy giáo xưa: Thầy Đặng Lâm, Trường THCS Mỹ Hương, Lương Tài, Bắc Ninh).

Cặp bồ 10 năm về lấy anh chồng làm xe ôm



Tôi bỏ lại căn nhà mà chưa sang tên cho tôi, bỏ lại xe đẹp, đồ đẹp và các thứ đồ dùng đắt tiền trả lại cho anh, người đàn ông tôi đã dành cả tuổi xuân để cặp bồ...
Lớn lên đã được trời phú cho nhan sắc xinh đẹp, hơn hẳn chúng bạn, tôi được rất nhiều anh chàng chú ý. Từ ngày đi học cho đến khi ra trường, đàn ông vây quanh tôi rất nhiều. Có lẽ chính vì điều này mà tôi sinh ra tự kiêu, tự đại, nghĩ mình là người con gái cành cao, giá trị.

Bao nhiêu người đàn ông đến bên tôi đều là người đẹp trai, giàu có. Nhưng vì có quá đông nên tôi chưa dám chọn ai, chọn ai rồi cũng tiếc. Cũng không muốn gửi gắm cuộc đời cho một ai đó vì nghĩ, tuổi trẻ còn dài, lấy chồng sớm mất cơ hội được yêu thương, chiều chuộng, nhất là tôi luôn hi vọng có được người yêu đại gia, được sống trong nhung lụa và hàng hiệu.

Rồi khi ra trường, tôi bắt đầu đi làm. Vào môi trường mới tôi luôn hi vọng mình sẽ có được một người đàn ông thành đạt giàu có để ý tới. Đúng thật, tôi đã được như ý. Ngay từ ngày mới đi phỏng vấn, tôi đã gặp được một người đàn ông cực giàu, đó là giám đốc công ty tôi xin việc. Anh đẹp trai, sành điệu, nhìn thật đáng mặt đàn ông. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nhìn anh toát lên sự từng trải khiến ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị mê mẩn rồi.


Tôi được anh chọn vào công ty, không biết tình cờ hay hữu ý mà sau đó, anh đã có ý đồ với tôi. Anh luôn quan tâm tôi, lo lắng cho tôi và tạo cho tôi rất nhiều cơ hội tốt. Dù trước mặt đồng nghiệp, nhân viên, anh hay quát mắng tôi, ra vẻ là sếp mắng nhân viên nhưng thật ra, anh lại rất ân cần với tôi.

Anh chủ động nhắn tin, rủ tôi đi cà phê và tán tỉnh tôi. Tôi bị những món quà và sự sang trọng của anh làm mê muội. Tôi yêu anh từ khi nào không hay.

Tôi và anh qua lại với nhau, anh thường xuyên trốn đi công tác để đưa tôi đi du lịch vào những nơi sang chảnh mà tôi chưa từng đặt chân tới. Tôi được anh mua hàng hiệu, được anh cho tiền, trang hoàng cho bản thân. Từ ngày yêu anh, tôi đã trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp, lộng lẫy. Trong mắt tôi, thật sự, anh là ai tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ bận lòng việc anh cho tôi những gì. Tôi quên luôn hẳn việc mình là bồ nhí, sống với anh như vợ chồng. Tôi cho tình, anh cho tiền, vậy là có đi có lại.

Tôi từ chối tất cả những người đàn ông xung quanh mình vì tôi đã có anh. Khi đó, tôi bị mê muội bởi tình yêu của anh mà quên tất cả những người khác, quên trách nhiệm của bản thân. Tôi quên mình đang phá vỡ một gia đình hạnh phúc. Giàu có, có ước mơ được gặp đại gia, và tôi đã toại nguyện.

Nhưng cuộc sống bị kèm cặp, bị khống chế về thời gian, mất tự do đã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi muốn được giải thoát, muốn tìm lại mình của ngày xưa, muốn mình được sống theo ý mình. Nhưng giờ, tôi không còn được làm điều này nữa. Tất cả tiền bạc tôi nhận từ anh và anh cho đó là món nợ và muốn tôi phải báo đáp.

Bao nhiêu năm tôi sống bên người đàn ông đó mà không có danh phận, chui lủi một cách nhục nhã. Giờ tôi muốn từ bỏ tất cả, muốn thoát khỏi cảnh này, muốn được trở về là tôi với cuộc sống vô tư tự tại. Nhưng anh không giải thoát cho tôi, anh muốn tôi phải chấp nhận sự chỉ đạo của anh. Nếu không, anh sẽ lấy lại tất cả mọi thứ anh đã cho tôi.

Tôi đau khổ nhận ra, mấy năm qua, anh không hề yêu mình mà chỉ coi tôi như món đồ chơi, như nô lệ phục tùng mệnh lệnh và đồng tiền của anh. Đàn bà như tôi bỉ ổi và vô liêm sỉ, nào dám đòi hỏi gì. Tôi chấp nhận chuyện này coi như đó là một sự quả báo với kẻ đã dã tâm cướp chồng người khác.

Tôi bỏ lại căn nhà mà chưa sang tên cho tôi, bỏ lại xe đẹp, đồ đẹp và các thứ đồ dùng đắt tiền trả lại cho anh. Tôi tìm lại cuộc sống ngày xưa, còn quá là xa vời. Dù tuổi không còn trẻ nhưng mấy năm qua đã giúp tôi thấm được điều, mình đã phí hoài tuổi trẻ để làm những chuyện không nên làm. Giờ thì muốn được có gia đình, muốn được làm mẹ… Tôi không thể ích kỉ có con với anh ta để con tôi mãi mãi cũng sống chui lủi như tôi và không có cơ hội được sống với cha đẻ của mình.

Tôi bỏ người đàn ông giàu có, bỏ cả số điện thoại và tìm tới một vùng đất mới bắt đầu bằng hai bàn tay trắng. Tôi đã nghĩ, chỉ cần là người đàn ông nào đó yêu tôi, tôi sẽ gật đầu làm vợ anh ấy, không cần giàu sang phú quý. Của cải làm nên từ hai bàn tay và tình yêu thương, đồng thuận, tôi đã nghiệm ra điều đó.




Tôi nghĩ, cuộc đời có số cả, tôi sẽ yêu thương, sống thủy chung với người đàn ông này và mãi mãi không bao giờ làm điều gì sai trái nữa, coi như chuộc lại lỗi lầm tuổi trẻ đã gây ra. (Ảnh minh họa)

Và cuối cùng, tôi cũng gặp được người đàn ông ấy, hết lòng vì tôi, yêu thương chăm sóc tôi. Tôi cũng đã cảm nhận được từng phút giây được che chở và được thực sự yêu, được thực sự quan tâm chứ không phải là thứ trách nhiệm vì tiền bạc. Nhưng anh ấy làm nghề xe ôm, một cái nghề mà chẳng biết có ổn định được đến bao giờ, một cái nghề mà không biết có tiền hay không. Nhưng vì yêu và vì đã sợ tất cả những sự giả dối tiền bạc ngoài kia, tôi chấp nhận kết hôn với anh.

Tôi nghĩ, cuộc đời có số cả, tôi sẽ yêu thương, sống thủy chung với người đàn ông này và mãi mãi không bao giờ làm điều gì sai trái nữa, coi như chuộc lại lỗi lầm tuổi trẻ đã gây ra. Thật may chúng tôi có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc trong căn nhà trọ nhỏ. Không hàng hiệu, không nhà lớn, không xe sang và bỏ cả giày cao gót và phấn son, tôi lại thấy mình hạnh phúc và xinh đẹp, trong sáng hơn bao giờ hết dù cuộc đời đã vấy bùn. Nhưng tôi tin, bằng sự chân thành của mình, con cái tôi sau này sẽ cảm thấy tự hào về ba mẹ. Và tôi cũng tin, chồng tôi sẽ là người tiếp cho tôi thêm sức mạnh và động lực. Tôi cảm ơn ông trời đã mang đến cho tôi một người đàn ông tốt.

Ở đời này, đâu ai có thể hoàn hảo được. Chồng tôi hiện tại không giàu có sang trọng nhưng anh có một tấm lòng son sắt, yêu thương vợ hết mực. Còn người giàu có như người tình của tôi thì ngoài sự trao đổi bằng tiền bạc, có gì gọi là tình yêu và sự thủy chung? Tôi đã tin và vẫn tin như vậy…

Chết lặng vì ngày cưới, có người vợ quê mùa, ngồi xe lăn tới nhận là vợ anh



Tôi bỏ chạy như một con thú, mong thoát khỏi đám cưới ấy càng sớm càng tốt. Hình ảnh người đàn bà ngồi xe lăn khóc ròng, chỉ tay vào mặt tôi như tôi là kẻ tội đồ khiến tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Yêu nhau 3 năm, tôi chưa một lần nghi ngờ về mối quan hệ của anh và cũng không quan tâm quá nhiều tới những chuyện đó. Chỉ biết, anh rất yêu tôi và tôi cũng yêu anh, vậy là quá đủ. Có lẽ, tuổi trẻ khiến tôi tin tưởng quá vào tình yêu mà không hay tới những chuyện khác. Tôi được anh đưa về nhà ra mắt một lần, chỉ một lần duy nhất và sau đó, chúng tôi tính chuyện cưới xin.

Hai đứa lập nghiệp ở thành phố nên tôi chỉ nghĩ, yêu nhau, chúng tôi sẽ vượt qua mọi thử thách, cố gắng làm mọi việc tốt để xây dựng tương lai, vậy là đủ. Tôi và anh đã hứa hẹn với nhau nhiều điều và nói nhiều thứ về chuyện cưới xin. Một người đàn ông sẵn sàng cưới mình, vậy là đủ, cần gì bàn cãi thêm nữa, huống hồ anh lại luôn yêu chiều tôi hết mực.

Đúng hơn 3 năm yêu nhau, tôi và anh chưa từng có mâu thuẫn gì, lúc nào cũng vun vén cho nhau. Ngày cưới, tôi hạnh phúc vì có được người đàn ông như anh, gia đình tôi cũng vô cùng vui vẻ. Tôi tin tưởng vào tương lai của mình. Chỉ là, ngay trong thời khắc quan trọng nhất, khi tôi và anh thề thốt bên nhau thì có một người phụ nữ tới, và ngăn cản. Người này ở đó, nước mắt lưng tròng và nói với chồng tôi những lời khó nghe. “Anh sống như vậy mà được sao, anh là một gã bỉ ổi, vô liêm sỉ. Anh phụ tình tôi, sống vui vẻ với người ta, lương tâm anh bị chó tha mất rồi à?”.

Tôi nghe mà chua chát trong lòng. Chị ta bảo tôi “Cô lấy chồng mà không tìm hiểu, không biết anh ta có vợ rồi hay sao? Cô đang phá hoại gia đình của người khác đó cô có biết không?”. Nhìn chị ta, tôi trào nước mắt, chân tay run rẩy. Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả, vì mọi thứ đến quá bất ngờ và hoang mang. Chị ta ngồi trên xe lăn, đó là điều khiến tôi tò mò. Chị ta bảo ‘cô nhìn tôi đi, nhìn bộ dạng này của tôi xem anh ta có vui khi bỏ tôi mà lấy cô không? Tôi là vợ anh ta, giới thiệu với cô như vậy’.

Tôi nhìn anh, anh không nói gì, im lặng. Và tôi hiểu đó là câu trả lời. Nếu đó là sự vu khống, anh sẽ thanh minh, sẽ chửi bới người ta nhưng không, anh đang thừa nhận tất cả điều chị ta nói là sự thật…

Tôi thật sự không ngờ, người đàn ông tôi yêu suốt 3 năm lại có một bí mật như vậy. Người đàn ông này đã khiến tôi tin tưởng, thế mà giờ đây có người tới nhận là vợ anh. Anh thú nhận với tôi anh đã có vợ. Và vợ anh ngồi xe lăn như thế đã nhiều năm rồi. Trước vì tham tiền nên anh cưới cô ấy nhưng sau nhận ra, đó là một việc làm sai lầm và anh muốn rũ bỏ tất cả. Anh không muốn chung sống với người ấy nữa, anh muốn lấy tôi và sống cuộc đời mới, muốn từ bỏ tất cả, kể cả tiền bạc. Anh không đăng kí kết hôn với tôi vì anh thật sự chưa ly dị được với vợ của mình. Thế nên anh mới thuê một người làm bố mẹ mình và tất cả là màn kịch anh dựng nên để lừa dối tôi.



Còn cái thai trong bụng, tôi sẽ cố gắng chăm sóc con, làm mẹ đơn thân, cố gắng bù đắp cho con vì sai lầm mà cha mẹ con đã gây ra… (Ảnh minh họa)

Trái tim tôi đau đớn, chán nản vô cùng. Tôi nhận ra, người đàn ông như anh đúng là một kẻ tham lam, bỉ ổi. Tôi mang tiếng đi cướp chồng của người đàn bà khác mà lại là người đang chịu cảnh tật nguyền.

Tôi bỏ chạy như một con thú, mong thoát khỏi đám cưới ấy càng sớm càng tốt. Hình ảnh người đàn bà ngồi xe lăn khóc ròng, chỉ tay vào mặt tôi như tôi là kẻ tội đồ khiến tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nếu lấy anh, cả đời này tôi sẽ sống không yên và có thể sẽ bị quả báo. Tôi không biết chuyện này nhưng tất cả là sự thật và bây giờ đã bày ra trước mắt thì làm sao tôi có thể cứ thế mà làm, không suy nghĩ gì. Phải từ bỏ thôi, từ bỏ tất cả, kể cả tình yêu suốt 3 năm trời và một đám cưới hạnh phúc.

Còn cái thai trong bụng, tôi sẽ cố gắng chăm sóc con, làm mẹ đơn thân, cố gắng bù đắp cho con vì sai lầm mà cha mẹ con đã gây ra…

Bánh su kem chiên ăn vào là nghiện



Bánh su kem chiên có vỏ giòn ngon, nhân beo béo vô cùng hấp dẫn.
PHẦN 1: CHUẨN BỊ NGUYÊN LIỆU

- 120gr bột mì
- 20gr bơ để mềm
- 3gr men nâu
- 60-80ml sữa tươi không đường hâm ấm
- 25gr đường
- 1/2 chén bột chiên xù
- Phần custard: 2 lòng đỏ trứng gà; 20gr bột mì; 20gr bột bắp; 90gr đường; 250ml sữa tươi không đường; 30ml kem whipping; 1 muỗng cà phê vanilla.

PHẦN 2: CÁCH LÀM BÁNH SU KEM CHIÊN

Bước 1: Trứng gà, đường cho vào âu đánh tan, sau đó cho sữa, whipping, vani vào khuấy đều.




Cuối cùng cho bột mì và bột bắp vào trộn đều, lược qua rây. Cho hỗn hợp trên vào nồi, bắc lên bếp khuấy với lửa nhỏ, cứ tiếp tục khuấy cho đến khi phần nhân custard mịn và quyện lại thành một dạng sánh đặc là tắt bếp.

Chờ nguội cho hỗn hợp vào bao bắt bông kem, để trong ngăn mát tủ lạnh.

Bước 2: Bột mì, đường, men cho vào âu trộn đều, sau đó cho bơ và sữa từ từ vào nhồi cho bột mịn không dính tay.

Ủ bột 30 phút ở nơi ấm (mình ủ bột trong lò vi sóng mở đèn).

Bước 3: Qua 30 phút, lấy bột ra nhồi sơ. Chia bột thành 4 phần vo tròn. Dùng cây cán bột, cán mỏng dài viên bột ra, rồi cuộn tròn lại.

Lăn cuộn bột qua chén bột chiên xù. Xếp ra khay, để 15 phút cho bột nghỉ.

Bước 4: Bắc chảo dầu lên bếp, chờ dầu hơi nóng thì cho từng bánh vào chiên với lửa vừa. Chiên cho bánh vàng đều thì vớt ra dĩa có lót giấy thấm dầu.

Chờ bánh nguội, dùng kéo cắt 1 đường trên mặt bánh rồi cho nhân custard vào là hoàn tất. Với một vài thao tác đơn giản, bạn sẽ có bánh su kem chiên ngon hơn ngoài hàng.



Chúc các bạn thành công với cách làm món bánh su kem chiên!

Dù đã ăn hỏi vẫn quyết hủy hôn vì ở chung nhà chồng chật chội



Chỉ còn 3 tuần nữa là cưới nhưng cuối cùng, mâu thuẫn giữa tôi và anh vẫn không thể giải quyết được và tôi đã quyết định hủy hôn.
Tôi hiểu, quyết định ngày hôm nay có thể sẽ hủy hoại cả cuộc đời tôi và biến tôi thành người đàn bà bất hạnh nhưng thà là làm vậy còn hơn sống mà khổ sở với nhà chồng và chồng.

Tôi, trước khi quyết định đi đến hôn nhân đã nói với chồng, nếu sau này ở riêng thì chúng tôi mới cưới nhau, còn không thì cứ dừng lại ở chữ yêu. Vì anh đồng ý nên cuối cùng tôi cũng về nhà anh ra mắt. Căn nhà tập thể chật chội vô cùng, người nhà anh ở còn chen chúc nói chi là ở thêm. Nên tôi nghĩ, nếu mà ở chung thì chắc chết, không sống nổi. Con dâu bố chồng, mẹ chồng ra vào suốt ngày đập mặt vào nhau thì làm sao mà chịu được. Lại còn ngồi ăn uống cũng chật chội, chuyện chăn gối vợ chồng cũng khó khăn.

Chồng tôi tất nhiên nói đồng ý nhưng sau khi ăn hỏi, anh bảo tôi ‘bây giờ ván đã đóng thuyền, em tính xem, mẹ anh nhất đinj bảo phải ở chung, không thì bà không bao giờ cho ra riêng, bà sẽ làm khó. Anh đã đồng ý với mẹ rồi. Em tính thế nào thì tính’.

Tôi bốc hỏa lên, bực bội không chịu được và đã cãi nhau với chồng một trận lên bờ xuống ruộng. Tôi và anh nói qua nói lại cuối cùng không giải quyết được mâu thuẫn và tôi nói, chúng tôi sẽ bỏ nhau, không cần cưới xin gì hết.


Tôi và anh cũng từ hôm đó không liên lạc. Tưởng anh sẽ vì tôi bỏ mà quến luyến mà xuống nước, nhưng không. Vì nghe mẹ anh, anh quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với tôi và bảo sẽ hủy hôn. Lòng buồn bực vô cùng nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Làm sao tôi có thể về sống chung với gia đình chồng như vậy. Ngay từ khi cưới bà đã ép uổng con trai bà ở chung với mình dù biết rằng, hoàn cảnh gia đình vô cùng chật chội. Tôi buồn và vô cùng thất vọng vì đã trót trao cho người đàn ông đó trái tim của mình, giờ thì anh nghe mẹ phản bội tôi.

Nếu sống với gia đình chồng như vậy, tôi sẽ phải chịu ấm ức rồi chắc chắn, mẹ chồng và tôi sẽ không bao giờ hòa thuận được.

Tại sao mẹ anh không hiểu cho con cái, lai bắt chúng tôi sống chung trong một mái nhà chật chội như thế. Liệu có phải mẹ anh đang muốn độc quyền chỉ đạo con trai và con dâu? Đi ra đi vào đập vào nhau, rồi chật như thế thì chuyện gì cũng không tự do, sao người làm cha làm mẹ không hiểu cho con cái? Ra ngoài sống riêng, con cái tự lo về kinh tế, tự lo cuộc sống tự lập của mình. Con cái không phiền bố mẹ, bố mẹ cũng chẳng phải bận tâm nhiều. Rồi tình cảm sẽ vì thế mà gắn bó, thay vì ở gần suốt ngày mâu thuẫn với nhau. Bố mẹ chồng hiểu điều đó thì không bao giờ bắt con trai lấy vợ và phải ở chung nhà vợ.




Những ngày anh không đoái hoài, không gọi cho tôi, tôi càng hiểu, quyết định hủy hôn của tôi là vô cùng chính xác. (Ảnh minh họa)

Ấy vậy mà dù tôi phân tích cho chồng hết nước hết cái thì anh vẫn cứ nói mẹ muốn vậy, anh phải nghe lời mẹ. Rằng, xưa nay anh chưa cãi mẹ bao giờ, và bây giờ anh vẫn muốn làm con ngoan như thế. Vậy thì trong mắt anh, tôi alf cái gì của anh vậy, tôi chỉ là bia đỡ đạn, là người mà anh cưới về để phục tùng bố mẹ, gia đình anh sao…

Những ngày anh không đoái hoài, không gọi cho tôi, tôi càng hiểu, quyết định hủy hôn của tôi là vô cùng chính xác. Dù sau này chẳng biết tôi sẽ lấy ai, có hạnh phúc không nhưng thà rằng vứt bỏ một alàn còn hơn cả đời phải khổ sở…

Quả báo vì bỏ vợ để lấy vợ mới và kết cục cay đắng sau 2 năm chung sống



Được một thời gian, tôi chợt nhận ra, vợ tôi từ ngày về làm dâu chưa bao giờ ngó ngàng gì đến chuyện bếp núc, nhà cửa.
Ngày đó, vì quá ham sắc đẹp của cô người yêu mới nên tôi đã từ bỏ đi người vợ và con gái của mình. Bởi trong mắt tôi khi đó chỉ có sắc đẹp và thân hình quyến rũ. Tôi đã bị người đàn bà ấy làm cho mê muội mà quên mất, mình từng có một người phụ nữ chung chăn chung gối, hết lòng vì chồng con. Tôi đâu thể tỉnh táo để nghĩ được tất cả những chuyện đó là sai lầm. Tôi cứ lao vào vòng xoáy cuộc đời và bị chìm đắm vào trong đó. Cho đến ngày, tôi phát hiện mình sai thì cũng quá muộn cho tôi có thể làm lại từ đầu.

Tôi đã yêu say đắm một người con gái và đã lấy cô ấy làm vợ. Nhưng đúng là lòng người khó lường, chính tôi cũng không ngờ mình lại thay đổi và muốn cưới người đàn bà khác. Khi có của cải, có tiền bạc thì dường như nhu cầu và ham muốn của con người ta cũng tăng lên. Tôi đã trao cho người con gái thứ hai trái tim của mình và quên luôn lời thề thốt với vợ.

Vợ tôi đã không còn là người đàn bà xinh đẹp ngày nào mà thay vào đó là bộ dạng bù xù, xấu xí nên càng làm tôi chán. Tôi quyết định bỏ vợ để lấy vợ mới. Và tôi hi vọng mối quan hệ của cô vợ với với mẹ tôi sẽ tốt đẹp hơn. Vì mẹ tôi vốn cũng không thích cô con dâu cũ. Cô người yêu mới lại liên tục nói lời hay ý đẹp và hỏi thăm sức khỏe cũng như quà cáp cho mẹ tôi. Thế nên tôi càng có lý do để bỏ vợ...




Được một thời gian, tôi chợt nhận ra, vợ tôi từ ngày về làm dâu chưa bao giờ ngó ngàng gì đến chuyện bếp núc, nhà cửa. (Ảnh minh họa)

Tôi còn nhớ như in ngày ly hôn, vợ tôi đã khóc hết nước mắt và đau khổ, cầu xin tôi như thế nào. Nhưng tôi quay mặt đi làm ngơ, vì nghĩ rằng, sống được với nhau hay không là do duyên số. Tôi đã làm mọi cách để rũ bỏ trách nhiệm làm chồng... để cưới người đàn bà khác.

Ngày cưới vợ mới, tôi không hay vợ cũ khóc hết nước mắt và đau khổ như thế nào. Tôi cứ vui với duyên của mình và không bao giờ nghĩ về những chuyện đã qua. Có lẽ, tình yêu với người con gái hiện tại đã làm tôi quên đi tất cả. Người đàn bà kia giờ đã cũ.

Người đàn bà xấu bị tôi quên trong chốc lát, tôi tự hào vì có cô vợ xinh đẹp nên đi đâu cũng đưa đi cùng. Tôi sống vui vẻ với hạnh phúc hiện tại. Hai vợ chồng ở chung với bố mẹ, những ngày đầu vợ và mẹ tôi hết sức hợp nhau khiến tôi mát lòng mát dạ. Nhưng đúng là, ngày vui không tày gang...

Được một thời gian, tôi chợt nhận ra, vợ tôi từ ngày về làm dâu chưa bao giờ ngó ngàng gì đến chuyện bếp núc, nhà cửa. Cứ ăn rồi trang điểm, diện dập đi làm. Rồi vợ chưa từng có một lời quan tâm tới bố mẹ tôi. Có chuyện tôi biếu tiền bố mẹ mà vợ làm ầm lên, chửi bới này nọ. Bảo tôi chỉ biết lo cho bố mẹ, có tiền thì phải đưa cho vợ, vợ thích đưa ai thì đưa...

Tôi chi bất cứ khoản gì vợ cũng càu nhàu, rồi bắt tôi phải đưa toàn bộ lương. Với mẹ chồng, sống lâu, vợ bắt đầu tỏ thái độ, rồi mâu thuẫn cãi vã với mẹ chồng tôi dù là chuyện nhỏ nhặt. Vợ tôi cãi nhau tay đôi với mẹ chồng, còn có thái độ không ra gì. Tôi góp ý thì vợ sưng mặt lên, định cãi nhau, đánh nhau với cả chồng.


Bao nhiều lần góp ý là bấy nhiêu lần vợ chồng cơm không lành, canh không ngọt. Đi làm chỉ biết ăn diện, về nhà thì như bà hoàng, không động chân động tay. Ăn cơm xong vợ không chịu rửa bát, sai tôi rửa. Tôi có thể giúp nhưng cả ngày vợ đã không làm gì thì con dâu cũng nên rửa bát đĩa. Cái lý do vợ đưa ra thật kì quái, vì làm móng tay đẹp nên không thể rửa, sợ hỏng móng.

Tôi điên lên, nói vợ một trận thì cô ấy khóc rồi gào ầm làng nước nói rằng bị chồng đánh, bị nhà chồng bắt nạt rồi hàng xóm tưởng có chuyện gì chạy qua can. Mẹ tôi xấu hổ với xóm giềng nên đã khóc suốt mấy ngày vì con dâu hỗn láo. Cô ấy bỏ nhà đi mấy ngày, xách đồ về nhà mẹ đẻ mà không nói một lời. Tôi bực bội trong người chỉ muốn bỏ vợ nhưng mới cưới không lẽ lại bỏ. Mà đây đã là người vợ thứ hai của tôi rồi.

Đời người thật không biết đâu mà lường. Tôi nhớ người vợ cũ da diết, nghĩ lại những tháng ngày vợ ở nhà tôi, chăm sóc bố mẹ tôi, chăm sóc chồng, một lời không cãi mà giờ tôi thấy ân hận biết bao nhiêu. Tôi đã phũ phàng vì ham sắc, vì bị người đàn bà kia quyến rũ mà bỏ vợ, rước về một cô vợ làm tan cửa nát nhà, làm tan hoang cuộc sống bình yên của gia đình mình. Tôi cay đắng nhận ra, vợ tôi hiện tại là người không có phẩm chất gì, là người thật tình ích kỉ, chỉ biết sống cho bản thân mình và hỗn xược, không coi ai ra gì.

Bây giờ, tôi không muốn quay về nhà ngoại tìm vợ. Vì khi tôi xuống nước, cô ấy sẽ được đà lấn tới. cô ấy sẽ không bao giờ khoan dung, độ lượng và biết mình sai. Nhưng nếu không đón thì có thể một lần nữa hôn nhân của tôi sẽ tan vỡ. Người đàn ông hai lần bỏ vợ liệu có cơ hội làm lại từ đầu, giờ có hối cũng không kịp nữa rồi...

Người vợ cũ của tôi, nghe nói đã có người đàn ông khác, một người vô cùng giàu có và yêu thương cô ấy. Tôi thật tình không còn cơ hội nào để quay lại nữa và cũng không còn mặt mũi nào nữa. Đúng là quả báo cho kẻ đã bỏ vợ lấy bồ...

Giả vô sinh để thử lòng chồng và chết điếng khi có câu trả lời



Sợ chồng vì chuyện khó con cái mà phiền lòng hay lại ra ngoài gái gú thì khổ nên tôi bắt đầu tính chuyện thử lòng chồng.
Lấy chồng hơn 1 năm nhưng hai đứa chưa có con. Thời gian đó tôi có cảm giác lạ lạ, chồng cứ đi sớm về tối, không mấy khi quan tâm tới gia đình nên tôi rất lo lắng. Sợ chồng vì chuyện khó con cái mà phiền lòng hay lại ra ngoài gái gú thì khổ nên tôi bắt đầu tính chuyện thử lòng chồng.

Tôi luôn muốn chắc chắn xem anh có thật lòng yêu tôi hay không và những ngày tháng gần đây càng thôi thúc tôi làm điều đó. Tôi nói với anh bằng khuôn mặt buồn rầu và thú nhận tôi bị vô sinh. Tôi không thể nào sinh con nên không muốn ở bên cạnh chồng, mong anh ly hô. Nói vậy để thử lòng chồng xem anh có vứt bỏ tôi không hay sẽ động viên tôi chạy chữa. Vì dù sao, tôi cũng sẽ thú nhận mọi chuyện ngay sau đó mà không có ý định đùa chồng lâu…

>> Xem thêm : toc nu dep

Thế rồi chồng nhìn tôi không rời mắt, nước mắt trào ra, anh bảo ‘em à, vậy nguyên nhân là tại em sao? Trước nay anh vẫn luôn nghĩ là tại mình, anh nghĩ mình bị vô sinh vì ngày trước anh bị quai bị. Bác sĩ cũng nói sau này anh khó có khả năng sinh con. Cưới em và không nói với em sự thật, anh đã là một gã vô cùng ích kỉ, không xứng với em. Anh đã nhiều lần muốn nói chuyện vì hơn năm qua vợ chồng mình không thể sinh con. Giờ biết tin em vô sinh, anh mới càng hiểu nguyên nhân là do đâu.

Vậy thì chúng mình hãy cứ ở bên cạnh nhau nhé em. Anh không cho rằng chuyện đó là to tát, anh và em sẽ xin con nuôi, sẽ làm nhân tạo, làm tất cả những việc gì có thể. Chúng ta sẽ sống vui vẻ trọn đời. Em đừng lo, anh đã từng trải qua cảm giác này và anh hiểu hơn ai hết, anh yêu em và anh thông cảm cho em’.

Nghe những lời anh nói, tự nhiên tôi khóc òa. Tôi đã hiểu, chuyện này chính là do chồng. Không sinh được con hơn 1 năm nay chính là do chồng tôi. Nhưng mà tôi lại thử lòng chồng bằng cách đó. Thật trớ trêu, ai ngờ, đây chính là chuyện bất ngờ nhất trong cuộc đời tôi.

Anh nghĩ tôi vô sinh, anh chấp nhận tất cả. Vậy mà giờ tôi lại bỏ anh vì anh vô sinh sao? Tôi làm vậy có phải là quá ích kỉ. Nhưng tôi cần phải làm mẹ, phải sinh con và phải là con do chính tôi sinh ra. Nhưng thật tình bây giờ thì tôi phải làm gì đây? Tôi không biết nên làm thế nào trong hoàn cảnh này? Tôi chắc sẽ không thể tiếp tục cuộc sống hôn nhân giả tạo như thế này chứ? Hay là thú nhận với chồng. Nhưng anh vô sinh sao tôi có thể sống cùng anh. Mơ ước của tôi là được làm mẹ và nếu sống bên anh thì có thể, hi vọng ấy mãi mãi không được thực hiện. Giờ tôi phải làm sao đây?

Anh quá bao dung, quá nhân từ nhưng tôi lại ích kỉ muốn bỏ anh. Khi sự thật được phơi bày thì cũng là lúc chúng tôi phải chia tay sao? Tôi nên làm gì lúc này, xin hãy cho tôi lời kuyên…

Tiếc đứt ruột khi biết gia cảnh thực sự của cô vợ nghèo



Tưởng được cưới vợ giàu nhưng yêu nhau hơn một năm, tôi cũng đầu tư khá nhiều vốn liếng vào đó mà cuối cùng không thấy cô ta nói chuyện cưới xin.
Tôi đã từng nghĩ, cả đời này tôi phải lấy người vợ giàu có, vì tôi xứng đáng được như vậy. Đẹp trai, cao ráo, có bao nhiêu cô gái theo đuổi. Cái tài ăn nói của tôi khiến cho chúng bạn ghen tị và biết bao nhiêu cô gái tình nguyện ngã vào lòng tôi kể cả cô tiểu thư giàu có. Nhưng tôi đã đem lòng yêu một người con gái nghèo, là người mà tôi nghĩ cả đời này tôi không bao giờ ngó ngàng tới. Và vì yêu cô ấy, khiến cô ấy mang bầu nên cuối cùng, tôi phải cưới trong đau khổ…

Tôi biết đó là tình yêu thực sự, tôi cũng đã si mê người con gái cá tính có cái gì đó vô cùng lạ trong cách nói chuyện. Tôi và cô ấy đi quá giới hạn. Thật tình không muốn cưới nhưng cô ấy đã làm cho tôi một vố khiến tôi không thể nào không lấy người đó.

Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, mình lấy người vợ nghèo như vậy thật phí. Gia đình không có gì, bố mẹ cũng không quyền thế, trong khi tôi có ti tỉ cô gái vây quanh, người nào cũng giàu có. Tội gì mà tôi lại không bỏ vợ theo người ta. Các cô ấy dù biết tôi có vợ nhưng vẫn muốn lấy tôi, vì nghĩ, tôi xứng đáng thuộc về họ hơn.




Tôi bị lợi dụng bao nhiêu năm, cứ ngỡ mình lợi dụng được người ta nhưng không ngờ, chính cô gái đó mới là người lợi dụng tôi. (Ảnh minh họa)

Và cuối cùng, tôi quyết định bỏ vợ. Kết hôn xong rồi, tôi đã vào tròng rồi thì giờ, bỏ hay không là quyền của tôi. Cô ấy không thể níu giữ người đàn ông không thích sống với cô ấy nữa. Tôi bỏ vợ không mảy may suy nghĩ và đi theo một cô gái giàu có. Cô này có vẻ gia thế rất nhiều tiền. Tôi chỉ nghe đồn vậy. Vả lại, cách cô ấy tiêu tiền và ăn chơi khiến tôi cảm nhận được, đó chính là một cô con gái nhà giàu…

Tưởng được cưới vợ giàu nhưng yêu nhau hơn một năm, tôi cũng đầu tư khá nhiều vốn liếng vào đó mà cuối cùng không thấy cô ta nói chuyện cưới xin. Tôi hỏi tại sao thì cô ấy chỉ ậm ờ bảo chưa thích cưới. Tôi hỏi chuyện cô ấy hứa nói với bố mẹ sắp xếp công việc cho tôi, cô ấy cũng chỉ cười.

Đến lúc không chịu được nữa, cũng tốn khá nhiều tiền của vào người con gái đó, tôi quyết định chia tay. Khi đó tôi và vợ đã bỏ nhau rồi. Không thể tiếp tục kéo dài tình trạng này vì tôi chỉ mất mà không được gì, tôi đã không còn muốn ở bên cạnh người đó nữa. Nhưng thật bất ngờ là cô ấy không hề nói gì mà đồng ý ngay. Tôi chết đứng người…

Tôi bị lợi dụng bao nhiêu năm, cứ ngỡ mình lợi dụng được người ta nhưng không ngờ, chính cô gái đó mới là người lợi dụng tôi. Cô ấy chẳng có gì, cũng chẳng giàu có như tôi nghĩ, chỉ là bịa ra một gia thế khủng cho tôi hoa mắt mà thôi. Tiền bạc cô ta tiêu thật ra là do vợ tôi chu cấp. Tôi chết đứng người khi nghe câu chuyện đó từ chính miệng cô người yêu thú nhận.


Cô ấy nói, chính vợ tôi đã thuê cô ấy diễn vợ kịch này để xem tôi có thật sự là người đàn ông tốt hay không. Thật không ngờ, tôi vì tiền, tài, vì nhan sắc mà phụ vợ con mình. Bỏ rơi hai mẹ con, chê gia cảnh vợ nghèo, anh chạy theo cái giàu mà giờ thì nhận kết cục cay đắng.

Chính tôi con không ngờ rằng, tôi lại rơi vào vòng xoáy cuộc đời này. Cũng không thể tin vợ tôi có một gia thế khá khủng. Bố mẹ vợ vô cùng giàu có, gia đình thuộc hàng đại gia. Nhưng vì thử lòng tôi nên cô ấy đã đưa tôi về nhà người bác, sống trong căn nhà chật chội chẳng có gì. Để cô ấy muốn tôi hiểu rằng, tình yêu dành cho nhau không xuất phát từ tiền bạc mà chính là từ tình cảm, trái tim chân thành. Nhưng cuối cùng thì bộ mặt thật của tôi cũng lộ nguyên hình. Tôi đâu còn dám nói lời nào. Van xin vợ quay về chỉ làm mình càng nhục nhã thêm. Tôi quỳ gối xin lỗi vợ, cô ấy cũng không tha thứ cho tôi vì tôi thật hèn hạ. Còn lời nào dám nói với người đàn bà đã hết lòng vì mình. Vì bây giờ, tôi cố gắng ăn năn, quay về thì cũng chỉ vì tiền mà thôi… Vợ tôi chắc chắn sẽ nghĩ thế. Tôi không còn đường lui rồi. Thật đáng đời cho kẻ tham tiền…

Cắt bánh gato đều tăm tắp mà không cần dao



Không cần dao, bạn vẫn có thể cắt bánh gato vừa đều vừa đẹp nhé!
Chắc hẳn bạn đã không ít lần tham dự các bữa tiệc sinh nhật, Giáng Sinh,... và được trao cho "quyền" cắt bánh gato. Việc cắt bánh gato tưởng chừng không khó nhưng để có được những lát bánh đều và đẹp mắt, nhiều người đã vô cùng chật vật.

Bạn có thể đã gặp rắc rối với con dao khi chúng quá dính và lôi cả phần kem bên trong bánh lên, làm mất đi vẻ đẹp của lát bánh. Hay khi ước chừng tỉ lệ bánh không chính xác, bạn đã cho ra những lát bánh to nhỏ kì cục... Vậy làm sao để cắt bánh gato vừa đẹp, vừa đều lại không cần dùng đến dao?

Dưới đây chúng tôi xin đưa ra một mẹo nhỏ cắt bánh gato theo kiểu của người Việt Nam. Chắc các bạn còn nhớ cách cắt bánh chưng truyền thống chỉ với một sợi lạt? Thử nghĩ xem nếu chúng ta áp dụng kỹ thuật này vào để cắt bánh gato thì sao? Tuy nhiên, vật dụng chúng tôi sử dụng ở đây lại là sợi chỉ nha khoa.

Bước 1: Chuẩn bị




Chỉ nha khoa




Bánh gato, bánh kem với nhiều hình dáng tùy chọn

Bước 2: Cắt sợi chỉ nha khoa có độ dài hơn chiều dài hoặc đường kính của bánh. Sau đó, cuộn hai đầu sợi dây vào hai ngón tay trỏ.




Cắt sợi chỉ nha khoa và cuộn vào hai đầu ngón tay trỏ

Bước 3: Tiến hành cắt bánh





Với mẹo nhỏ này, các nàng dâu sẽ khỏi lo về sự khéo léo của mình khi về nhà chồng cắt bánh sinh nhật nữa nhé. Chúc các bạn thành công!

Phụ nữ đâu phải sinh ra để hy sinh, hãy cứ sống cuộc đời của chính mình!



Ngày xưa, phụ nữ công dung ngôn hạnh thường được người đời ca ngợi, người phụ nữ nghĩ rằng nếu thực hiện đúng đạo lý đó, họ sẽ nhận được sự hài lòng của mọi người, họ sẽ được hạnh phúc. Những suy nghĩ đó ăn sâu từng tế bào não, từng thớ thịt của người đàn ông và cũng chính những người phụ nữ. họ bị huyễn hoặc bởi những từ ngữ tuyệt đẹp trong thơ văn, trong ca từ bài hát về đức hy sinh, họ nghĩ đó là sứ mệnh của họ. Nhưng tất cả chỉ là mị dân.



Mỗi người được sinh ra trong cuộc đời này không phải để hy sinh cho người khác, không phải để làm hài lòng mọi người, mà là để sống một cuộc đời của chính họ. Vậy mà họ lại luôn lựa chọn một cuộc đời khác, vì họ không quen sống cho bản thân mình. Tôi biết, bây giờ, những người mẹ đơn thân, những người phụ nữ sống độc lập luôn bị người ta thương hại xót xa nhiều hơn là ngưỡng mộ, người ta hay nói với nhau những câu nói cay nghiệt như: "xinh đẹp đấy nhưng là mẹ đơn thân", hay "giỏi giang vậy mà ế chồng", hay "xem cô ta giàu có mà li dị rồi", còn những cô gái sống thật với cá tính sẽ bị người ta nhìn với ánh mắt ái ngại. Ở Việt Nam, các chị em phụ nữ thường dùng những thước đo về chồng con để so sánh sự hạnh phúc của cuộc đời mình. Có phải họ sinh ra chỉ để sống vì người khác, chỉ có thể hạnh phúc vì người khác hay chính họ đang bị lừa dối bởi xã hội này.






Tôi thường thấy ba tôi đánh mẹ tôi trong những lần uống say, lúc đó, đối với ông, mẹ không phải là người vợ đã sống với ông hơn nửa cuộc đời mà là một kẻ thù, ông đánh như thể có thể trút hết mọi ấm ức của ông dành cho xã hội. Lỗi tại mẹ tôi, vì bà luôn cam chịu mới khiến ông trở thành như vậy. Cha mẹ tôi vẫn sống với nhau hạnh phúc đến tận bây giờ.Tôi tự hỏi, đó đức tính tốt ư? Những lúc chúng tôi đói, mẹ tôi sẽ nói bà no rồi và dành phần cơm lại. Đến bây giờ, bà vẫn chưa cho mình cái quyền được hưởng thụ. Đó là đức tính tốt ư? Liệu bà có thực sự hạnh phúc?Tôi luôn tự hỏi những câu hỏi như vậy. Vì bản thân tôi, sẽ không làm được như bà. Và tôi sẽ không chọn một cuộc sống như bà.



Tôi không nghĩ phải có một người đàn ông tốt để dựa dẫm, phải chật vật vì tình yêu vì, thay vì bạn giao cuộc đời mình cho người khác, giao những cảm xúc của mình cho người khác, tốt nhất chúng ta nên dựa vào bản thân mình, tin tưởng vào bản thân mình. Sau này, tôi cũng không hy sinh quá nhiều cho người khác, tôi sẽ sống vì mình nhiều hơn, quan tâm đến mình nhiều hơn, làm những việc khiến mình thực sự vui vẻ, bỏ mặc cái gọi là chuẩn mực của xã hội.
" Mỗi người chúng ta đều sinh ra có một lần và chỉ có một cuộc đời để sống.Chúng ta không có quyền buộc mình phải hi sinh cho kẻ khác. Nhất là trong xã hội loài người lạc hậu mà tự coi mình là hiện đại, luôn đánh giá và tôn vinh phụ nữ bằng những gì họ đã hi sinh cho đàn ông. Thật mị dân".

Tan cửa nát nhà vì vợ giỏi hơn chồng




Chỉ vì vợ giỏi hơn chồng mà gia đình chị trở thành bi kịch...
Tưởng, trong gia đình, có được người vợ, người chồng giỏi là điều đáng tự hào, là điều khiến ai ai cũng phải mong đợi. Thế nhưng, có vẻ như ở mình, nhiều trường hợp lại hoàn toàn ngược lại. Đàn ông giỏi thì vợ thích, vợ vui, nhưng đàn bà mà giỏi hơn chồng thì lại là chuyện nói mãi không giải quyết được. Giỏi hơn chút ít không sao, giỏi hơn quá nhiều, hoặc nhất là khi người vợ quá xuất sắc còn anh chồng lại kém cỏi thì đúng là bi kịch của cuộc đời…

Người đàn bà nào cũng mong muốn có được một mái ấm đủ đầy nên dù chồng có làm ra tiền, họ vẫn cứ gồng mình lên để kiếm tiền, để tiết kiệm và lo toan cho gia đình. Họ mong muốn chồng mình kiếm thật nhiều tiền thì cuộc sống sẽ sung túc. Nhưng đàn ông, dù có mong gia đình mình giàu có thì họ vẫn sợ người vợ quá giỏi trong khi mình lại kém cỏi. Đàn ông vô cùng sợ người khác xì xào ‘nhà ấy, tiền toàn vợ kiếm, chồng có kiếm được bao nhiêu’. Mỗi lần như thế, họ thường về nhà cau có khó chịu và sinh sự vô cớ với vợ. Cuộc đời cũng thật buồn cười…

Chuyện người chồng làm ra tiền không nói làm gì, đằng này chồng không kiếm được, vợ kiếm được nhiều lại cũng sinh sự với vợ thì không hiểu, đó là những ông chồng kiểu gì? Không lẽ, chỉ vì anh nghĩ, anh kém, vợ anh giỏi, chỉ vì anh sợ hàng xóm láng giềng dị nghị anh bám váy vợ mà anh lại không cho vợ mình cái quyền được giỏi, được kiếm tiền hơn mình sao? Ích kỉ như một số người chồng đó thì bao giờ gia đình mới khá khẩm lên được. Chồng không làm ra thì người vợ mới phải gồng mình, nai lưng. Thử hỏi, trên đời này có người đàn bà nào không mong lấy được chồng giàu để mình được an nhàn, ngồi hưởng thụ?

Nói đâu xa, chị gái của tôi chính là một trường hợp như thế. Ngày lấy chồng, chị là người được họ hàng cô bác rất khen. Ai cũng nói, hai người đẹp đôi, vì nhìn họ thực sự đẹp đôi… Tôi cũng vui vì cuối cùng chị cũng chọn được người đàn ông để nương tựa. Nhưng cũng có chút lo lắng vì anh sức khỏe yếu, không làm được nhiều nên sợ gánh nặng kinh tế đè lên vai chị. Còn họ hàng nhà chồng cũng vui mừng vì có được cô con dâu giỏi giang, mức thu nhập ổn.

Anh lấy vợ về, bệnh là một chuyện, chuyện thứ hai lại không đi làm nên có lúc anh cũng thấy không vui vẻ. Còn chị gái tôi lại kiếm được khá nhiều tiền. Hàng tháng chị đưa tiền cho chồng, biếu bố mẹ chồng và lo toàn bộ chi tiêu trong nhà. Anh cũng đi làm nhưng công việc phập phùng, lúc được lúc không, mệt thì lại nghỉ. Chị vừa lo kiếm tiền, vừa lo ổn định sức khỏe cho anh nên cũng vất vả tối ngày.

Tưởng như thế anh sẽ cảm thấy biết ơn chị, yêu thương chị hơn nhưng không ngờ, người đàn ông không có lập trường lại tỏ vẻ khó chịu. Suốt ngày anh kiếm cớ gây sự với chị. Nghe người hàng xóm nói anh ở nhà, còn vợ làm giỏi, anh chỉ việc ngồi chơi đã có tiền tiêu, anh tức tối điên cuồng. Vợ về, anh sinh sự, khó chịu với chị. Lâu dần thành thói quen, anh đâm đánh đập chị.

Rồi anh vu cho chị tội ngoại tình khi chị ăn mặc đẹp đi làm. Anh bảo chị ngoại tình thì mới có được nhiều tiền như thế chứ làm sao mà công việc thuận lợi vậy. Anh thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu, ngay từ khi lấy anh, chị vốn đã như vậy rồi chứ không phải bây giờ chị mới thuận lợi trong công việc như thế. Nếu chị ngoại tình thì anh có bằng chứng gì không? Chị nói vậy và anh đánh chị, tát chị, không coi chị là vợ của anh. Anh cục cằn thô lỗ từ bao giờ, chị cũng không hay. Đến mức, chị đưa tiền cho anh, anh còn ném vào mặt chị bảo ‘tôi không cần những đồng tiền nhơ bẩn của cô’.




Bây giờ, chị và anh đã chia tay nhau, chị nuôi con một mình. Chị yêu thương, chiều chuộng con nên chấp nhận làm mẹ đơn thân dù biết như thế là khổ cho con lắm. (ảnh minh họa)

Số là, ngày chị lấy anh, chị không còn trinh tiết nên anh càng suy diễn chuyện chị dễ dãi trước hôn nhân thì có thể chị cũng dễ dãi với những người khác. Bản thân lại bị người ta nói ra nói vào, rồi bị người đời cười chê nên cứ thế về trút lên đầu vợ, đánh đập vợ. Đàn ông hèn là vậy. Không lo được cho vợ con còn tìm cách đánh người làm ra tiền. Không có chị, thử hỏi anh lấy tiền đâu lo chữa bệnh, chi tiêu, bố mẹ anh cũng phải nhờ vào chị. Chị có bao người quan tâm, muốn cưới chị nhưng chị chọn anh vì chị yêu anh. Vậy mà bây giờ, chẳng còn tình nghĩa gì cả, chị đã cạn hết tình yêu vì anh suốt ngày sinh sự và không bao giờ được một câu nói tử tế với chị. Chị làm gì có lỗi thì không nói, đằng này chị chung thủy, hết lòng vì gia đình chồng nhưng kết quả thì sao?

Bây giờ, chị và anh đã chia tay nhau, chị nuôi con một mình. Chị yêu thương, chiều chuộng con nên chấp nhận làm mẹ đơn thân dù biết như thế là khổ cho con lắm. Nhưng chị không thể sống chung với người đàn ông đó. Chị đã hi sinh, đã cố gắng, đã chấp nhận tất cả nhưng không nhận được một lời động viên từ chồng.

Thôi thì, đàn bà bất hạnh, bất hạnh vì giỏi hơn chồng. Chị chấp nhận số phận, coi như đó là cuộc đời chị phải đi. Chỉ là không hiểu tại sao, đàn ông nhiều người suy nghĩ ấu trĩ, hèn hạ, ích kỉ cá nhân như vậy. Các anh tưởng các anh kém cỏi khi vợ giỏi hơn mình sao? Các anh dùng nắm đấm, các anh chửi bới vợ con mới chính là các anh hèn. Chuyện anh kiếm ít tiền hơn vợ, không tài giỏi bằng vợ, xã hội nào quy định các anh không được như thế? Có ai quy định đàn ông phải giỏi hơn vợ của mình. Nếu thật sự giỏi được, tại sao người chồng không làm đi, không kiếm nhiều tiền hơn vợ cho vợ biết mặt lại còn ngồi đó hạch sách, chửi bới và vũ phu với vợ con. Đúng là, đàn ông như thế mới là hèn hết chỗ nói… mà thôi!

Hãy buông tha cho em, về với người đàn ông của anh đi




Anh à, em biết anh đã che đậy quá khứ này rất lâu rồi và còn ích kỉ lừa em vào cuộc hôn nhân này nữa.
Đêm tân hôn, anh không mặn mà gì em đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Là anh đã lừa dối em để đi với người đàn ông khác, anh không sống thật với giới tính của mình, nhưng lại lôi vào em vào vòng xoáy cùng anh. Tại sao vậy?

Anh nói yêu em, tôn trọng em, em là cô gái đầu tiên anh thích. Anh chăm sóc em, ân cần với em giống như một người anh vậy. Em hiểu, có có thể không phải là tình yêu đích thực, nhưng đó là tình cảm quý mến, tình cảm vượt trên cả tình bạn và có thể làm mọi việc gì em. Nhưng anh lại mượn em làm bình phong của anh, lại khiến em trở thành người đàn bà tội nghiệp.

Em cần có gia đình, cần một người đàn ông yêu em thực sự và dành cả đời bảo vệ em. Nhưng cưới em về, ngay cả thân xác em anh cũng không đụng vào. Anh đi với người ta, người đàn ông mà anh yêu. Anh không thích phụ nữ, vậy anh coi em là gì, tại sao nói yêu em.

Anh khóc lóc van xin em đừng bỏ anh, hãy cho anh được sống cuộc sống của mình nhưng chỉ có em mới có thể giúp anh làm được điều đó. Bây giờ,em không được làm vợ thực sự, không được sống cuộc đời của người đàn bà có chồng có con. Em có tự do, có hôn nhân, có chồng nhưng đổi lại em có thứ gì ngoài sự đau khổ và nước mắt?



Anh cho em được những gì ngoài sự tủi thân. Anh cầu xin sự tha thứ từ em, còn em cầu xin thứ gì ở anh đây anh? Người con gái như em đâu có quyền lựa chọn.

Vì yêu anh, vì tin anh nên em đã kết hôn với anh để giờ nhìn anh hạnh phúc với người đàn ông khác. Giá như anh hiểu, em yêu anh nhiều như thế nào thì anh sẽ không bao giờ lợi dụng em và lợi dụng lâu như vậy…

Bây giờ, mọi chuyện đã rõ ràng, hơn hai năm qua em đã hi sinh vì anh, thì giờ em mong anh buông tha cho em. Anh đừng kiếm cớ này cớ nọ, đừng đổ tiếng ác cho em, cũng đừng định bày kế gì đó hãm hại em nếu em cứ quyết định ly hôn. Em thật sự mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi. Em chán nản, em muốn từ bỏ tất cả, muốn từ bỏ cả cuộc hôn nhân bất hạnh này để đi một con đường mới. Cầu mong anh để cho em đi bình yên.

Nếu giờ đây anh cố giữ em lại thì cả đời sau anh sẽ phải hối hận. Em thật sự không còn cách nào khác là công khai chuyện này của anh, chuyện mà người ta cho là bình thường nhưng anh thì luôn nghĩ nó quá quan trọng. Lời cuối em dành cho anh, hãy sống thật với bản thân mình, hãy là chính mình, sống đúng với giới tính của mình và ở bên người anh yêu một cách danh chính ngôn thuận, nhé anh! Và nhớ, buông tha cho em… khi chưa quá muộn!

Dù đã ăn hỏi vẫn quyết hủy hôn vì ở chung nhà chồng chật chội



Chỉ còn 3 tuần nữa là cưới nhưng cuối cùng, mâu thuẫn giữa tôi và anh vẫn không thể giải quyết được và tôi đã quyết định hủy hôn.
Tôi hiểu, quyết định ngày hôm nay có thể sẽ hủy hoại cả cuộc đời tôi và biến tôi thành người đàn bà bất hạnh nhưng thà là làm vậy còn hơn sống mà khổ sở với nhà chồng và chồng.

Tôi, trước khi quyết định đi đến hôn nhân đã nói với chồng, nếu sau này ở riêng thì chúng tôi mới cưới nhau, còn không thì cứ dừng lại ở chữ yêu. Vì anh đồng ý nên cuối cùng tôi cũng về nhà anh ra mắt. Căn nhà tập thể chật chội vô cùng, người nhà anh ở còn chen chúc nói chi là ở thêm. Nên tôi nghĩ, nếu mà ở chung thì chắc chết, không sống nổi. Con dâu bố chồng, mẹ chồng ra vào suốt ngày đập mặt vào nhau thì làm sao mà chịu được. Lại còn ngồi ăn uống cũng chật chội, chuyện chăn gối vợ chồng cũng khó khăn.

Chồng tôi tất nhiên nói đồng ý nhưng sau khi ăn hỏi, anh bảo tôi ‘bây giờ ván đã đóng thuyền, em tính xem, mẹ anh nhất đinj bảo phải ở chung, không thì bà không bao giờ cho ra riêng, bà sẽ làm khó. Anh đã đồng ý với mẹ rồi. Em tính thế nào thì tính’.

Tôi bốc hỏa lên, bực bội không chịu được và đã cãi nhau với chồng một trận lên bờ xuống ruộng. Tôi và anh nói qua nói lại cuối cùng không giải quyết được mâu thuẫn và tôi nói, chúng tôi sẽ bỏ nhau, không cần cưới xin gì hết.


Tôi và anh cũng từ hôm đó không liên lạc. Tưởng anh sẽ vì tôi bỏ mà quến luyến mà xuống nước, nhưng không. Vì nghe mẹ anh, anh quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với tôi và bảo sẽ hủy hôn. Lòng buồn bực vô cùng nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Làm sao tôi có thể về sống chung với gia đình chồng như vậy. Ngay từ khi cưới bà đã ép uổng con trai bà ở chung với mình dù biết rằng, hoàn cảnh gia đình vô cùng chật chội. Tôi buồn và vô cùng thất vọng vì đã trót trao cho người đàn ông đó trái tim của mình, giờ thì anh nghe mẹ phản bội tôi.

Nếu sống với gia đình chồng như vậy, tôi sẽ phải chịu ấm ức rồi chắc chắn, mẹ chồng và tôi sẽ không bao giờ hòa thuận được.

Tại sao mẹ anh không hiểu cho con cái, lai bắt chúng tôi sống chung trong một mái nhà chật chội như thế. Liệu có phải mẹ anh đang muốn độc quyền chỉ đạo con trai và con dâu? Đi ra đi vào đập vào nhau, rồi chật như thế thì chuyện gì cũng không tự do, sao người làm cha làm mẹ không hiểu cho con cái? Ra ngoài sống riêng, con cái tự lo về kinh tế, tự lo cuộc sống tự lập của mình. Con cái không phiền bố mẹ, bố mẹ cũng chẳng phải bận tâm nhiều. Rồi tình cảm sẽ vì thế mà gắn bó, thay vì ở gần suốt ngày mâu thuẫn với nhau. Bố mẹ chồng hiểu điều đó thì không bao giờ bắt con trai lấy vợ và phải ở chung nhà vợ.




Những ngày anh không đoái hoài, không gọi cho tôi, tôi càng hiểu, quyết định hủy hôn của tôi là vô cùng chính xác. (Ảnh minh họa)

Ấy vậy mà dù tôi phân tích cho chồng hết nước hết cái thì anh vẫn cứ nói mẹ muốn vậy, anh phải nghe lời mẹ. Rằng, xưa nay anh chưa cãi mẹ bao giờ, và bây giờ anh vẫn muốn làm con ngoan như thế. Vậy thì trong mắt anh, tôi alf cái gì của anh vậy, tôi chỉ là bia đỡ đạn, là người mà anh cưới về để phục tùng bố mẹ, gia đình anh sao…

Những ngày anh không đoái hoài, không gọi cho tôi, tôi càng hiểu, quyết định hủy hôn của tôi là vô cùng chính xác. Dù sau này chẳng biết tôi sẽ lấy ai, có hạnh phúc không nhưng thà rằng vứt bỏ một alàn còn hơn cả đời phải khổ sở…

4 món phở ngon cho bữa sáng



Buổi sáng mà được thưởng thức một trong những món phở thơm ngon, nóng hổi và bổ dưỡng này thì còn gì bằng.
Phở gà

Nguyên liệu:

- 5 lít nước

- 1 muỗng canh muối; 1.25kg thịt gà; 1 cánh hoa hồi; 1/2 thanh quế; 1 muỗng canh hạt cây thì là; 1 muỗng cà phê hạt tiêu đen; 2 củ hành tâu; gọt vỏ, cắt đôi; 1 củ hành vừa, gọt vỏ, bổ 4; 1 muỗng canh đường nâu

- 350g-550g bánh phở khô; chanh; rau mùi xắt nhỏ

- Các nguyên liệu ăn kèm: nước mắm; tương ớt; hành lá thái nhỏ; húng quế; húng bạc hà; giá đỗ, ớt

Để biết thêm chi tiết, xem tại cách làm phở gà.




Phở bò

Nguyên liệu:

- Nước dùng: 2.7kg xương đuôi bò hoặc xương sườn bò; 3 lít nước; 2 củ hành tây, bóc vỏ; củ gừng tươi, cắt đôi theo chiều dọc; 3 thanh quế; 6 cánh hoa hồi; ½ chén nước mắm; muối, tiêu vừa ăn

- Phở: 450g bánh phở; 450g thịt bò ngon, thái lát mỏng; nước mắm; hành lá (lấy phần trắng), chẻ dọc; tương ớt; chanh cắt miếng; rau mùi; ớt đỏ thái lát

Để biết thêm chi tiết, xem tại cách làm phở bò.




Phở vịt quay

Nguyên liệu:

- 1 con vịt (1,5 kg)

- Nước dùng xương

-  Bánh phở tươi: 500g

-  3 nhánh hành lá, 2 của hành khô nướng,  2-3 củ sả

- Lá mắc mật

- Gia vị: Dầu ăn, muối, tiêu, đường, bột điều, quế khô, hành hương, hoa hồi, gừng, bột nêm, dầu hào

- Rau sống ăn kèm

Để biết thêm chi tiết, xem tại cách làm phở vịt quay.




Phở vịt

Nguyên liệu:

- 1 con vịt (1,5 kg)

- 1 kg xương gà

- Giá đỗ, ngò gai, rau quế, hành tây thái mỏng ngâm vào nước đá cho bớt hăng và giòn

- Bánh phở tươi hành lá thái nhỏ, tương đỏ, tương đen hành tây, muối, tiêu, đường, quế khô, hành hương, hoa hồi, gừng, bột nêm...




Để biết thêm chi tiết, xem tại cách làm phở vịt.

Lòng non xào dưa chua ăn bao nhiêu cơm cũng hết



Lòng non xào dưa chua thơm nức, dai giòn, ngon miệng và hấp dẫn, trôi cơm vô cùng.
PHẦN 1: CHUẨN BỊ NGUYÊN LIỆU

- 200gr lòng non
- 1 bát con dưa chua
- 1 quả cà chua
- Hành lá, tỏi băm, gừng, gia vị, bột nêm, nước mắm.


PHẦN 2: CÁCH LÀM LÒNG NON XÀO DƯA CHUA

Bước 1: Cắt 1 miếng gừng nhỏ có thể cho lọt vào bên trong đoạn lòng non, nhét miếng gừng vào trong đoạn lòng non dùng 1 tay cầm lấy đầu của đoạn lòng non, 1 tay vuốt cho miếng gừng chạy dọc theo đoạn lòng non cho đến đầu kia.

Làm như thế 2 lần sau đó bóp lòng non với giấm và muối rồi rửa sạch lại với nước để lòng không bị tanh. Đun sôi 1 nồi nước với chút muối, gừng băm nhỏ khi nước sôi bạn cho lòng non vào chần nhanh khoảng 30 giây, vớt lòng non ra thả ngay vào bát nước lạnh để lòng được trắng và giòn.



Bước 2: Thái lòng non ra thành các đoạn ngắn khoảng 2 đốt ngón tay, dưa chua thái khúc, hành lá thái khúc, gừng thái lát mỏng, cà chua thái múi cau.


Bước 3: Bắc chảo lên bếp, cho 1 thìa dầu đun nóng rồi cho hành, tỏi băm vào phi thơm cùng với gừng sau đó cho lòng non vào xào, thêm 1 chút nước mắm xào cho tới khi lòng non chín tới thì xúc ra đĩa.

Bước 4: Vẫn cái chảo ấy cho 1 thìa dầu vào đun nóng rồi cho hành, tỏi băm vào phi thơm sau đó cho cà chua vào xào cho chín mềm mới cho dưa chua vào xào cho dưa chín.

Cho thêm chút bột nêm rồi đổ đĩa lòng non vào xào cùng dưa khoảng 1 phút rồi nêm lại gia vị cho vừa ăn. Cho hành lá thái khúc vào đảo đều là tắt bếp, xúc ra đĩa ăn cùng cơm nóng rất ngon.


Chúc bạn và gia đình ngon miệng với cách làm lòng xào dưa chua!

Câu chuyện mà các cô gái không đọc 1 lần sẽ phải hối hận…cả đời




Vị bác sỹ đưa tay chỉ lên màn hình vị trí “đứa nhỏ” đang nằm. Anh chẳng thấy gì ngoại trừ vật thể đen-không-hình-dạng. Nó tách biệt với cái đống cũng đen xung quanh nó bằng một đường viền, mấp máy. Tiếng nhịp tim đập “phình phịch” rõ ràng khiến anh rùng mình. Cô bấu chặt tay vào tấm nệm trên bàn siêu âm, mắt chưa một giây một phút nào rời khỏi màn hình.

Quá nửa đêm, anh bị đánh thức bởi cuộc gọi từ cô. Giọng ngáy ngủ xen lẫn cáu gắt, anh gần như hét lên trong điện thoại:

– Có gì mà gọi giờ này?

– Anh đang ở một mình phải không? – Cô thì thầm.

– Ừ thì sao?

– Em….

Anh chán nản toan tắt điện thoại khi nghe cô ngập ngừng ở phía đầu dây bên kia. Những cuộc gọi lúc nửa đêm thế này thường không được chào đón dù cho có đến từ cô, người đang là bạn gái anh. Huống chi, cả ngày nay anh mệt mỏi xoay vòng trong đống công việc cuối năm. Vừa chợp mắt được một tí là cô lại gọi. Cơn buồn ngủ theo đó cũng dần biến mất.

– Anh từng nói chúng ta sẽ có con đúng không?

– Thì sao? – Tim anh đập phịch một cái rồi đột ngột nhảy múa trong lồng ngực. – Đừng nói với anh là….

– Một đứa cũng đang trên đường đến đây….

Đó là cuộc gọi của đêm hôm qua. Anh kết thúc ngay cuộc nói chuyện sau câu nói ấy của cô. Tắt điện thoại. Anh lẳng lặng đi ngay vào toilet. Không cần phải rửa mặt, anh cũng đủ tỉnh táo. Lời nói vừa nãy của cô còn có tác dụng hơn cả cốc cà phê anh uống ban chiều, có khi còn hơn cả chục cốc cộng lại.

Tay run run anh bấm bàn phím điện thoại. Vỏn vẹn chỉ có: “Mai đến bệnh viện cùng anh”. Tin nhắn hồi âm ngay lập tức: “Ừ. Em xin lỗi” .

Đêm nay, lại không thể ngủ. Lay hoay chờ cho trời sáng.

….

– Được 11 tuần rồi.

– 11 tuần á?

– Đã có tim thai. Khỏe mạnh, chỉ số phát triển tốt. Đây này.

Vị bác sỹ đưa tay chỉ lên màn hình vị trí “đứa nhỏ” đang nằm. Anh chẳng thấy gì ngoại trừ vật thể đen-không-hình-dạng. Nó tách biệt với cái đống cũng đen xung quanh nó bằng một đường viền, mấp máy. Tiếng nhịp tim đập “phình phịch” rõ ràng khiến anh rùng mình. Cô bấu chặt tay vào tấm nệm trên bàn siêu âm, mắt chưa một giây một phút nào rời khỏi màn hình.

Bước ra khỏi phòng siêu âm, cô vẫn cuối mặt.

– Xin lỗi anh, hôm ấy em…

– Lại quên uống thuốc nữa sao?

– Tại công việc bận quá nên…

– Đây là lần thứ mấy rồi?

– ….



Cô im lặng. Anh thì đang nhớ xem là lần thứ bao nhiêu dắt cô vào đây. Lần nào anh cũng phản ứng như nhau khi nhận được tin từ cô. Chỉ khác là cái bình tĩnh lúc sau để giải quyết mọi chuyện. Anh thở dài. Yêu nhau gần 4 năm nay, có lẽ chưa bao giờ anh thấy chán nản như lúc này.

– Giờ em tính sao? Lại giống như những lần trước à?

– ….

– Ông trời cũng ưu ái nhỉ? Bao nhiêu người cầu mong có con thế mà chưa “dính” lần nào. Còn em, bao nhiêu lần phải bỏ thế mà vẫn….

Anh định thốt ra cho hết câu nhưng thoáng nhìn thấy cô đang cuối gầm mặt, tay bấu chặt vào hay vạt áo, anh lại thôi. Chưa bao giờ anh thấy tình cảm giành cho cô suốt bao nhiêu năm qua giảm sút thế này. Anh thở dài. Nhớ đến lần thứ nhất anh đã hốt hoảng thế nào, lần thứ hai bàng hoàng ra sao, rồi lần thứ ba phân vân thế nào. Bây giờ thì… Cảm xúc trôi tuột như không có gì. Chẳng buồn nói với cô thêm lời nào nữa.

– Mai em sẽ bỏ. Hôm nay em hơi mệt.

– Ừ. Tùy em.

Anh chở cô về. Trên đường đi, hai người chả nói với nhau lời nào. Xe anh đổ phịch trước công ty cô. Chưa kịp chào anh như mọi ngày, cô đã nhanh chóng quay lưng vào đó. Để lại anh nhìn theo cái dáng gầy gầy con con mà nao lòng. Anh không hiểu hay đúng hơn là không biết cô đang nghĩ gì.

….

Sáng hôm sau hai người lại đến bệnh viện. Anh phải đi cùng cô. Anh buộc mình phải là người có trách nhiệm. Anh biết mình sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng không phải là bây giờ và nhất là không phải vì đứa nhỏ.

Vị bác sĩ lấy tay trịnh trọng nâng cặp kính. Đôi chân mày chau lại với nhau, mắt không rời kết quả siêu âm.

– Cô bỏ thai mấy lần rồi?

– Dạ 3 lần rồi.

Vị bác sĩ ném cho anh cái nhìn khinh bỉ rồi hỏi tiếp

– Thế có muốn mai này làm mẹ không?

– Dạ….

– Bỏ đứa này nữa là mai này không có con được nữa đâu

Anh lắng tay nghe vị bác sĩ nói. Từng chữ từng chữ thấm vào đầu anh. Cô bỏ thai nhiều lần rồi. Thành tử cung vốn dĩ đã mỏng, giờ mong manh hơn bao giờ hết. Nếu bỏ nữa. Thì tử cung của cô sẽ không có khả năng giữ nổi đứa trẻ nào nữa. Vị bác sĩ thở dài. Các anh chị bây giờ sung sướng quá rồi. Muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không can ngăn được. Bao nhiêu người tuyên truyền các tác hại của việc này mà có chịu nghe. Lúc đấy thì không quan tâm. Giờ có chuyện thì….

– Đừng có mà dại dột đến mấy chỗ tư nhân. – Vị bác sĩ lạnh lùng xen lẫn cứng rắn.

Vậy là cô không thể bỏ “đứa nhỏ”. Đồng nghĩa với việc cô phải sinh ra nó. Người anh lạnh toát. Bây giờ mà làm đám cưới thì tiền ở đâu ra. Nhà anh vẫn phải thuê. Gọi là nhà nhưng căn phòng nhỏ xíu. Gia đình cô còn tệ hơn. Gần chục anh chị em chui rúc trong căn nhà bé tí, người nào lấy vợ lấy chồng ra riêng thì đỡ được người đó nhưng cũng chẳng hơn gì.

Nghĩ đến tương lai ngày thì làm việc quần quật, con đau con bệnh, con khóc con quấy trong căn nhà chưa đến 10m2 mà anh đổ mồ hôi lạnh toát. Tiền trong ngân hàng dành dụm bao nhiêu năm nay gần như con số không vì anh còn bố mẹ già phải nuôi và đàn em dưới quê.

Anh quay sang nhìn cô. Cô vẫn im lặng. Mặt cuối gầm. Li chanh muối tan cả đá nhạt nhẽo đặt trên bàn im thinh thít. Anh lạnh lùng phá tan bầu không khí đang có.

– Giờ em tính sao?

– Em tự có cách giải quyết

– Sao những lần trước em không nói với anh?

– ….

– Đến thế này thì anh phải làm sao?

– Nếu em nói thì anh cũng đâu có chịu cưới em

Cô đưa đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Đôi mắt có cả sự căm phẫn đến vô vọng. Cô lấy từ trong ví tờ 10 ngàn đặt xuống bàn rồi đẩy ghế đứng dậy.

– Em có cách tự em giải quyết. Anh không cần lo.

Anh bàng hoàng nhìn cô. Suốt bao năm qua, cô chưa từng cãi anh lấy một câu. Cái gì cũng nghe theo lời anh nói. Thế mà hôm nay cô dám ngang nhiên chống lại anh.

– Em muốn cái gì đây hả?

Cô không quan tâm lời anh nói, cứ thể bước nhanh ra khỏi căn-tin bệnh viện. Đôi vai run lên nức nở. Nước mắt tuôn dài không thể kìm lại được.

…..

Tối đó, anh uống thật say. Bấm số điện thoại của cô, anh như gào lên qua điện thoại: “Cô còn muốn làm gì nữa hả? Giờ cô không bỏ đứa nhỏ được thì tôi sẽ cưới cô. Ngoài chuyện đó ra thì cô còn muốn gì nữa?”

Cô bật khóc. Dù cố nén không cho anh biết nhưng cô vẫn khóc. Nuốt vội giọt nước mắt mặn chát trên môi, cô nói giọng thỏ thẻ nhưng cứng ngắt: “Em sẽ bỏ con. Anh đừng bận tâm đến em”.

Tiếng gác máy lạnh lùng từ phía cô khiến anh thoáng chốc tỉnh táo. Chữ “con” thốt ra từ cô khiến anh đau ngay lồng ngực một chốc. Nhưng hơi men lại mang anh về với suy nghĩ tàn nhẫn kia. Anh ngã phịch lên giường, chiếc điện thoại rớt “bịch” xuống sàn nhà, tự động tắt máy.

Sáng hôm sau, tận gần trưa anh mới tỉnh được. Cơn say để lại dư âm khiến anh chóang váng. Anh liêu xiêu bước về phía toilet rồi tự nhiên nhớ đến lời cô nói tối qua. Anh cố xác định xem có phải là mơ hay không rồi vội vã phát hiện ra điện thoại nằm im lìm trên thềm nhà.

Có 3 tin nhắn đến máy anh. Cùng một người gửi.

“Em đang ở phòng mạch tư. Em chỉ biết có chỗ này. Anh ở đâu vậy? Sao không nghe máy? Em sợ lắm”

Tim anh đập thịch một cái. Toan bấm nút gọi cho cô ngay thì tin nhắn thứ hai đập vào mắt anh.

“Có thể lần này em sẽ không có con được nữa. Nếu thế, anh vẫn muốn cưới em chứ? Hay là anh sẽ bỏ em để lấy người sẽ sinh con cho anh?”

Anh tưởng tượng cảnh cô co rúm một mình trên bàn phẫu thuật. Thoáng rùng mình, mồ hôi lạnh toát sống lưng
“Em ra khỏi phòng phẫu thuật rồi. Em mệt lắm. Đau nữa. Lần này đau nhiều hơn trước gấp chục lần. Hình như máu vẫn chảy. Chắc em không tự về nỗi nữa. Anh đến đón em nhé. Em xin anh”

Tay anh run đến mất cả cảm giác. Bấm máy gọi cho cô. Bác sĩ đã cảnh báo cô thế nào mà còn làm vậy? Sao lại ngốc đến thế chứ?

Điện thoại đổ chuông hồi dài không ai trả lời. Anh định bấm gọi lại thì phía đầu dây bên kia vang lên giọng vội vã.
“Người nhà của bệnh nhân à? Vào viện ngay đi. Băng huyết rồi không cầm được. Chúng tôi đưa vào viện rồi”

Anh cắn chặt môi khi từng lời nói vang lên qua tai anh. Anh lao như bay ra khỏi nhà, chạy thẳng đến bệnh viện. Chẳng lẽ cô tàn nhẫn đến mức đó, đánh đổi cơ hội làm mẹ để chọn ở cạnh anh?

“Không cứu được.”

Vị bác sĩ lắc đầu nhìn anh. Anh hỏi lại thêm một lần nữa. Vẫn câu trả lời y như thế, không khác một chữ.

Cô mất máu quá nhiều. Máu tuôn ồ ạt không cầm được. Phòng mạch ấy không giấy phép, thiếu trang thiết bị. Đưa đến đây thì quá muộn. Điều mà vị bác sĩ đã từng cảnh báo với cô.

Anh phải vịn tay vào tường lần theo lối vào nơi cô đang nằm. Lòng hi vọng bác sĩ ấy nhầm lẫn. Mắt chờ cô chạy đến thì thầm vào tai anh nói “em không sao” như những lần trước.

Ông ta hỏi anh có muốn nhìn mặt cô lần cuối không? Anh bảo có. Rồi anh thoáng thấy dưới tấm khăn trắng toát phủ cả thân người, bàn tay cô lộ ra. Chiếc điện thoại đặt cạnh bên. Có một tin nhắn sau cùng chưa kịp gửi đi. “Em yêu anh”

Anh thoáng cười rồi bật khóc. Vừa cười méo xệch lẫn nước mắt. Ôm đầu ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh hoang mang cầm lấy bàn tay cô. Lạnh quá em ơi!

Bàn tay tôi lay em dậy. Nhưng em không cử động. Lời tôi nói với em tối hôm qua như mũi dao đăm vào tim tôi. Đau nhói. Đau bao nhiêu không kể được. Bao nhiêu đau đớn tôi đang chịu có xá gì so với em. Trước khi nhắm mắt em còn nhớ tới tôi. Một thằng đàn ông như tôi đáng để em đánh đổi sao? Sao em ngốc nghếch quá? Sao em không giữ lấy mình? Sao em ngu ngốc quá…. Sao tôi không?

Đầu óc quay cuồng trong suy nghĩ. Cái gì đã giết chết cô? Anh hay tình yêu của cô dành cho anh.

Anh phóng xe điên cuồng trên đường. Con đường phía trước nhòe đi trước mắt. Chiếc xe tải bấm kèn inh ỏi phía chiều ngược lại. Anh lao thẳng vào nó không biết cố ý hay vô tình. Thứ âm thanh chết chóc vang lên dồn dập, tiếng la hét kinh hoàng của những người xung quanh. Anh ngã vật xuống đường. Đầu đập xuống đất. Cơn đau từ tim dội ngược lên đỉnh đầu. Anh nhìn bầu trời đen nghịt phía trên. Môi mấp máy gọi tên cô.

Anh kịp nhìn thấy gương mặt cô khi còn sống, vật vã trong cơn đau mà bốn lần đã phải chịu đựng.

Em đau như anh bây giờ phải không? Hay hơn.

Chồng nào chả là chồng, sống không tốt, ngoại tình thì bỏ luôn…



Người ta bảo, đàn bà hơn nhau ở tấm chồng, kể thì cũng đúng nhưng chẳng phải hoàn toàn đúng. Vì, trường hợp ấy nói về những người phụ nữ thường thích dựa vào đàn ông của mình, cũng không thích tự lập cuộc sống. Của cải vật chất chồng làm ra, vợ có tiền, vợ chi tiêu hợp lý, ắt là sướng nhưng, liệu rồi, một ngày nào đó, bạn không bị người khác nói, bạn đang sống bám vào chồng?
Tôi có một phương châm, chồng tốt với tôi, tôi tốt lại. Có gì muốn làm cho chồng, tôi cũng sẽ làm nhưng đổi lại, tôi phải nhận được thứ gì đó. Không phải tôi tính toán ích kỉ, chỉ là quan điểm rõ ràng, bình đẳng. Nên trong chuyện vợ chồng, gần như không có chỗ cho chữ hi sinh.
Vì sao chị em hay được ca tụng là hết lòng hi sinh vì chồng con, bởi đúng là chị em đã quá tận tâm vì chồng thật. Dù chồng chẳng làm gì cho chị em, đi tối ngày rồi tối về lại ngồi chờ sẵn mâm cơm nhưng nhiều người vẫn thấy tự hào, vẫn vui vì chỉ cần nhìn thấy chồng ăn cơm mình nấu, khen một câu ngon, đó đã là hạnh phúc, là niềm an ủi rồi. Chị em như vậy chính là tự làm khổ mình. Làm gì có chuyện, đàn ông chỉ ngồi chơi xơi nước, về nhà ăn cơm với vợ là đàn ông ngoan, là đàn ông tốt? Vậy vợ cũng chỉ về nhà ăn cơm với chồng, cơm chồng nấu, không lẽ họ cũng là người quá tuyệt vời? Đàn ông có làm được cho họ như vậy không?



Tôi có một phương châm, chồng tốt với tôi, tôi tốt lại. Có gì muốn làm cho chồng, tôi cũng sẽ làm nhưng đổi lại, tôi phải nhận được thứ gì đó. (Ảnh minh họa)

Thì đúng là, có chồng chung thủy, yêu chiều vợ thì được an cái tâm, được yên cái lòng, không phải bận để dành thời gian âu lo cho chuyện khác. Người đàn bà cũng luôn tự hào vì nếu có một người chồng hết lòng và có trách nhiệm với gia đình.
Nhưng người phụ nữ nên quyết đoán. Đàn ông là người ta yêu thương, nhưng nếu họ ngoại tình, tức là họ không còn yêu thương chúng ta nữa. Và khi tình yêu không còn thì nói làm chi đến chuyện níu kéo, ỉ ôi? Tôi đã yêu một người và cũng nguyện cả đời này gắn bó. Nhưng chỉ gắn bó được 3 năm, gia đình tan nát. Nguyên nhân chính là vì chồng ngoại tình. Mà một khi ngoại tình, tôi không một lời hỏi han hay níu kéo. Có bằng chứng rõ ràng và anh cũng nhận lỗi, vậy thì còn nói chi đến chuyện yêu thương?
Tôi bỏ chồng trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người, nhất là chồng tôi. Nghĩ cho cùng, chồng cũng là đàn ông, là người mình yêu. Nhưng khi không còn yêu, khi lừa dối nhau thì một là bỏ, hai là thay người khác. Nếu không thay được thì nguyện ở vậy cả đời, làm sao phải sống và chịu đựng, phải sống mà lo lắng từng ngày?
Quan điểm rõ ràng, sống thật kiên định để với bản thân, mọi quyết định không bao giờ có từ hối hận. Khi không còn yêu thì chia tay, ngoại tình thì phải bỏ. Đàn ông đừng cho mình cái quyền được lăng nhăng gái gú, trong khi đàn bà đi ra ngoài thì lại gọi là lẳng lơ.

Người phụ nữ chung thủy, quan tâm chồng con và hết lòng lo cho gia đình, thì đương nhiên người đàn ông cũng phải có đi có lại. Chán nhất là sống bên người chồng suốt ngày chỉ nghĩ về người đàn bà khác, hoặc sống với vợ cũng chỉ vì hối hận, vì muốn níu giữ gia đình. Anh ta cũng có quyền được sống thật với mình, được sống với tình yêu của đời mìn. Khi anh ta không còn yêu vợ, thì chi bằng giải thoát cho nhau, bản thân mình cũng không bị mang tiếng là cố đấm ăn xôi.
Phụ nữ phải mạnh mẽ, bỏ chồng cũng chẳng là gì so với những nỗi đau khác. Chịu đựng một người thì chi bằng giải thoát cho nhau…